Điều gì xảy ra nếu tôi nói với bạn rằng, ngay cả một đế chế hùng mạnh như Đức Quốc xã cũng có lúc mắc sai lầm trong việc phát triển vũ khí? Thật khó tin, nhưng sự thật là có cả một danh sách dài những “siêu phẩm” vũ khí của Đức Quốc xã đã “chết yểu” trước khi kịp chứng minh sức mạnh, phần lớn là do sự lãng phí trong quá trình nghiên cứu và sản xuất. Hãy cùng tôi khám phá 5 cái tên tiêu biểu nhất, để thấy rằng ngay cả những bộ óc quân sự tài ba nhất cũng có thể mắc sai lầm!
Landkreuzer P1500 Monster: Gã Khổng Lồ Chân Đất Sét
“To lớn hơn đồng nghĩa với sức mạnh vượt trội” – có lẽ đây là tư tưởng chủ đạo khi Đức Quốc xã thai nghén ý tưởng về siêu pháo tự hành Landkreuzer P1500 Monster. Với chiều dài 25m, rộng 12,8m và nặng đến 1.500 tấn, “quái thú” này xứng đáng là đỉnh cao của ngành thiết kế pháo thế giới thời bấy giờ.
Hãy thử tưởng tượng, P1500 được trang bị lớp giáp dày 250mm ở mặt trước, sử dụng 4 động cơ diesel để di chuyển và cần đến hơn 100 người vận hành. Vũ khí chính của nó là pháo Schwerer Gustav cỡ nòng 800mm, bên cạnh hai lựu pháo SHF 18/1 L/30 cỡ 150mm và vô số súng máy tự động MG 151/15. Với dàn hỏa lực khủng khiếp như vậy, P1500 có thể tấn công mục tiêu từ khoảng cách lên đến 37km.
Nghe thật ấn tượng phải không? Tuy nhiên, ngay từ đầu, dự án P1500 đã bộc lộ vô số vấn đề. Không một động cơ nào thời bấy giờ đủ mạnh để kéo cỗ máy khổng lồ này di chuyển, chưa kể đến việc bảo trì, sửa chữa cũng là một bài toán nan giải. Hơn nữa, với kích thước đồ sộ, P1500 sẽ là mục tiêu tấn công lý tưởng cho máy bay ném bom của quân Đồng Minh.
Kết quả là, “siêu phẩm” P1500 chưa bao giờ được đưa vào sản xuất hàng loạt, trở thành minh chứng cho sự lãng phí tài nguyên của Đức Quốc xã.
Panzer VIII Maus: “Chuột Nhắt” Trong Lớp Áo Giáp
Không rút kinh nghiệm từ thất bại của P1500, Đức Quốc xã tiếp tục theo đuổi giấc mộng “bất khả xâm phạm” với Panzer VIII Maus – chiếc xe tăng nặng nhất từng được chế tạo. Tuy nhiên, “gã khổng lồ” này lại mắc phải những sai lầm chí tử giống hệt P1500: quá nặng nề, di chuyển chậm chạp và dễ dàng trở thành mục tiêu cho các cuộc không kích.
Kết cục, cả P1500 và Maus đều nhận kết cục “chết yểu” khi Đức Quốc xã nhận ra sự phi thực tế của chúng. Chúng trở thành minh chứng cho thấy, không phải lúc nào “to lớn” cũng đồng nghĩa với “hiệu quả” trên chiến trường.
Fieseler Fi 103R: “Kamikaze” Của Người Đức?
Lấy cảm hứng từ tinh thần “kamikaze” của quân đội Nhật Bản, Đức Quốc xã đã phát triển bom bay cảm tử Fieseler Fi 103R. Về cơ bản, Fi 103R là một quả bom bay có người lái, được mang theo bởi một máy bay ném bom. Sau khi tách khỏi máy bay mẹ, phi công sẽ lái Fi 103R lao thẳng vào mục tiêu, hy sinh thân mình để tạo ra sức công phá lớn nhất.
Tuy nhiên, khác với tinh thần “trung thành đến chết” của người Nhật, các phi công Đức không mấy mặn mà với ý tưởng “tự sát” này. Hơn nữa, Fi 103R liên tục gặp trục trặc kỹ thuật trong quá trình thử nghiệm, khiến dự án nhanh chóng bị hủy bỏ. “Kamikaze” phiên bản Đức đã “chết yểu” ngay từ trong trứng nước.
Arado Ar 234B: “Chim Én” Không Hoàn Hảo
Thì Ra Đây Là Lý Do Khiến 5 SIÊU PHẨM Vũ Khí Của Đức Quốc Xã CHẾT YỂU – Quá Lãng Phí!
Trong nỗ lực giành lại quyền kiểm soát bầu trời, Đức Quốc xã đã cho ra đời Arado Ar 234B – máy bay ném bom phản lực đầu tiên trên thế giới. Với tốc độ tối đa lên đến 742 km/h, Ar 234B được mệnh danh là “cỗ máy gần như không thể đánh chặn”.
Tuy nhiên, “chim én” này lại ẩn chứa nhiều điểm yếu chết người. Hệ thống bánh đáp kém hiệu quả khiến Ar 234B gặp khó khăn khi hạ cánh. Buồng lái được thiết kế kém khoa học khiến tầm nhìn của phi công bị hạn chế. Việc mang bom ngoài cánh khiến Ar 234B dễ bị tổn thương khi trúng đạn.
Mặc dù sở hữu nhiều công nghệ tiên tiến, nhưng chính những điểm yếu cố hữu đã khiến Ar 234B không thể phát huy hết tiềm năng. “Siêu phẩm” này đã lụi tàn cùng với Đế chế thứ ba vào năm 1945.
Sturmtiger: “Sát Thủ” Tự Gây Rắc Rối
Sturmtiger là một trong những nỗ lực cuối cùng của Đức Quốc xã nhằm tạo ra một loại vũ khí “hủy diệt” trên chiến trường. Lắp đặt trên khung gầm xe tăng Tiger I, Sturmtiger được trang bị pháo Raketen-Werfer 61 L/5.4 cỡ nòng 380mm – có khả năng bắn ra những quả đạn rocket cực mạnh, đủ sức san phẳng mọi công sự kiên cố nhất.
Tuy nhiên, Sturmtiger lại trở thành nạn nhân của chính sức mạnh khủng khiếp của mình. Âm thanh ass khi bắn của nó lớn đến mức có thể gây chấn thương cho chính binh lính Đức, đồng thời thu hút sự chú ý của máy bay ném bom địch. Hơn nữa, việc sản xuất và vận chuyển Sturmtiger cũng vô cùng tốn kém và khó khăn.
Kết quả là, Sturmtiger chỉ được sản xuất với số lượng rất hạn chế và không thể tạo ra bước ngoặt nào đáng kể trên chiến trường. “Sát thủ” này đã tự tay “kết liễu” chính mình bởi sự phi thực tế và lãng phí.
Bài Học Từ Những “Siêu Phẩm” Chết Yểu
Danh sách trên chỉ là một phần nhỏ trong số rất nhiều dự án vũ khí “tốn kém nhưng vô dụng” của Đức Quốc xã. Từ những “siêu phẩm” chết yểu này, chúng ta có thể rút ra nhiều bài học quý giá:
- Tính thực tế: Vũ khí dù hiện đại đến đâu cũng phải đảm bảo tính thực tế, có thể sản xuất và vận hành hiệu quả trong điều kiện thực tế.
- Hiệu quả chiến đấu: Ưu tiên phát triển những vũ khí có khả năng tác chiến cao, phù hợp với chiến thuật và chiến lược chung.
- Sự cân bằng: Cần có sự cân bằng giữa việc nghiên cứu vũ khí mới và nâng cấp những vũ khí hiện có.
- Bài học lịch sử: Nghiên cứu và phân tích kỹ lưỡng những sai lầm trong quá khứ để tránh lặp lại.
Đức Quốc xã đã phải trả giá đắt cho những sai lầm trong việc phát triển vũ khí. Những “siêu phẩm” chết yểu là lời nhắc nhở cho chúng ta về tầm quan trọng của việc đầu tư một cách khôn ngoan và hiệu quả cho quốc phòng.