Bạn có biết đến những bản tình ca nồng nàn, da diết, đầy khắc khoải nhưng cũng lãng mạn đến nao lòng? Những ca khúc như “Dạ Khúc Cho Tình Nhân”, “Lời Gọi Chân Mây”, “Vũng Lầy Của Chúng Ta”, “Tình Khúc Cho Em”… đã trở thành bất hủ trong lòng người yêu nhạc Việt. Và bạn có biết, đằng sau những bản tình ca ấy là cả một câu chuyện tình yêu đẹp nhưng cũng đầy trắc trở của người nhạc sĩ tài hoa Lê Uyên Phương?
Bài viết này sẽ đưa bạn đến với cuộc đời và sự nghiệp của ông, người nhạc sĩ tài hoa với những bản tình ca vượt thời gian.
Tuổi thơ và những rung động đầu đời của Lê Uyên Phương
Lê Uyên Phương, tên thật là Lê Minh Lập, sinh ngày 2 tháng 2 năm 1941 tại Đà Lạt – thành phố ngàn hoa lãng mạn và cũng là nơi ông gắn bó phần lớn cuộc đời mình. Ngay từ nhỏ, Lê Uyên Phương đã bộc lộ năng khiếu nghệ thuật thiên bẩm. Ông chơi đàn hay và có khả năng sáng tác nhạc đáng kinh ngạc.
Năm 1960, khi đang dạy học tại Pleiku, Lê Uyên Phương sáng tác ca khúc đầu tiên mang tên “Buồn Đến Bao Giờ” và ký bút danh Lê Uyên Phương. Ít ai biết rằng, bút danh này được ghép từ tên của mối tình đầu “Uyên” và chữ “Phương” trong tên mẹ ông – Công Tôn Nữ Phương Nhi.
Tiểu sử LÊ UYÊN PHƯƠNG Cuộc đời và sự nghiệp của nhạc sĩ của những tình khúc nồng nàn đầy khắc khoải
Gặp gỡ định mệnh và chuyện tình đẹp như thơ với “nàng thơ” Lê Uyên
Năm 1968, định mệnh đã đưa Lê Uyên Phương gặp gỡ Lâm Phúc Anh – một cô gái Sài Gòn xinh đẹp, gốc Hoa, kém ông 11 tuổi. Khi đó, Lâm Phúc Anh là học sinh trường Tây sang trọng Vergo Maria tại Đà Lạt. Vẻ ngoài lãng tử, đầy chất nghệ sĩ cùng tài năng âm nhạc của Lê Uyên Phương đã khiến trái tim cô gái trẻ rung động.
Tình yêu của họ đẹp như thơ nhưng cũng đầy trắc trở. Gia đình Lâm Phúc Anh kịch liệt phản đối mối tình này vì Lê Uyên Phương mắc bệnh hiểm nghèo. Bất chấp mọi ngăn cản, họ vẫn quyết tâm đến với nhau và kết hôn vào khoảng cuối năm 1968, đầu năm 1969.
Lâm Phúc Anh từng tâm sự: “Tôi yêu Lê Uyên Phương vì tài năng, sự hiền lành, đạo đức và tấm lòng nhân ái rộng lượng của anh. Nhưng tha thiết hơn cả là con người nghệ sĩ và căn bệnh hiểm nghèo mà anh mắc phải. Cuộc tình của chúng tôi rất đẹp nhưng cũng rất đau đớn bởi không biết ngày nào đó sẽ vĩnh viễn mất nhau vì cái chết luôn rình rập”.
Sự nghiệp âm nhạc: Tiếng nói của một thế hệ
Sự nghiệp âm nhạc của Lê Uyên Phương gắn liền với người vợ – nàng thơ của đời ông. Năm 1970, trong một lần xuống Sài Gòn thăm nhà thơ Đỗ Quý Toàn, Lê Uyên Phương được giới thiệu với nhà báo Đỗ Ngọc Yến – người hoạt động trong phong trào văn nghệ sinh viên. Ông Yến đã tổ chức cho Lê Uyên Phương một buổi biểu diễn đầu tiên tại trường Quốc Gia Âm Nhạc và Kịch nghệ.
Trong buổi diễn này, khi được hỏi “Lê Uyên Phương là ai?”, ông đã chỉ tay về phía vợ và nói: “Đây là Lê Uyên, còn tôi là Phương”. Kể từ đó, Lâm Phúc Anh gắn liền với nghệ danh Lê Uyên và họ trở thành cặp đôi song ca được yêu mến nhất Sài Gòn lúc bấy giờ – Lê Uyên và Phương.
Âm nhạc của Lê Uyên Phương mang một màu sắc rất riêng, vừa nồng nàn, da diết, vừa khắc khoải, day dứt. Nhạc sĩ Phạm Duy từng nhận xét về nhạc Lê Uyên Phương “giống như tiếng nói tuyệt vọng của một thế hệ thanh xuân trong trẻo muốn được sống, được yêu thương trong thanh bình nhưng lại bất lực trước thực tại”.
Mỗi ca khúc của ông đều chất chứa những cung bậc cảm xúc mãnh liệt của tình yêu, nỗi đau, sự chia ly và cả những chiêm nghiệm sâu sắc về cuộc đời. Có lẽ chính bởi những nỗi đau trong thân xác đã tôi luyện nên tâm hồn nhạy cảm và tạo nên nét riêng biệt trong âm nhạc của ông.
Vượt qua sóng gió cuộc đời và những bản tình ca bất hủ
Cuộc đời Lê Uyên Phương trải qua không ít sóng gió. Năm 1979, ông cùng vợ con sang Mỹ định cư. Tại đây, ông tiếp tục hoạt động âm nhạc và cho ra đời nhiều ca khúc được yêu thích.
Tuy nhiên, tai ương lại ập đến. Khoảng năm 1984-1985, ông bị trúng đạn lạc trong một vụ thanh toán băng đảng và phải điều trị suốt 4 năm. Vượt qua bạo bệnh, tình yêu của Lê Uyên Phương và Lê Uyên vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Trong những ngày Lê Uyên cận kề cái chết sau khi bị trúng đạn, chính Lê Uyên Phương là người đã túc trực ngày đêm chăm sóc cho vợ. Chính những tháng ngày cùng vợ chống chọi với tử thần đã thôi thúc ông sáng tác ca khúc “Cho Lần Cuối”.
Ngày 29/6/1999, Lê Uyên Phương qua đời vì bệnh ung thư phổi, để lại khoảng 40 ca khúc cho đời. Trước khi đi xa, ông dặn vợ: “Nếu anh có mệnh hệ nào, em phải tiếp tục sống và hát để tình yêu của chúng ta được lan tỏa khắp nơi, trong trái tim nhiều người, để mọi người yêu nhau nhiều hơn”.
Và Lê Uyên vẫn đang tiếp tục thực hiện lời dặn dò của chồng, mang âm nhạc của ông đến với đông đảo khán giả.
Âm nhạc của Lê Uyên Phương đã đi cùng năm tháng, vượt qua mọi giới hạn không gian và thời gian, trở thành dòng chảy bất tận trong lòng người yêu nhạc Việt. Những ca khúc của ông không chỉ là những bản tình ca lãng mạn mà còn là lời tự sự, là tiếng lòng của một thế hệ, lay động trái tim người nghe bởi chính sự chân thành và da diết trong từng nốt nhạc, lời ca.