Điều gì xảy ra nếu tôi nói với bạn rằng, giữa đại dương mênh mông, một cuộc đối đầu nảy lửa giữa hai siêu cường quân sự đang âm ỉ diễn ra? Không phải là bom đạn hay tên lửa, mà là màn so găng đầy kịch tính giữa hai siêu hàng không mẫu hạm hiện đại nhất thế giới: Phúc Kiến của Trung Quốc và USS Gerald R. Ford của Mỹ. Liệu Phúc Kiến, niềm tự hào của hải quân Trung Quốc, có đủ sức thách thức “ông vua” bất bại Zero Ford? Hãy cùng chúng tôi khám phá trong bài viết dưới đây!
Phúc Kiến Và USS Gerald R. Ford: Cuộc Đối Đầu Giữa Hai “Gã Khổng Lồ”
Phúc Kiến Liệu Có ĐỦ SỨC ĐẤU Với SIÊU TÀU SÂN BAY USS Gerald R. Ford Của Mỹ?
Phúc Kiến – con tàu mang tên một tỉnh ven biển của Trung Quốc, là minh chứng rõ nét cho tham vọng vươn ra biển lớn, khẳng định vị thế cường quốc quân sự của đất nước tỷ dân. Với chiều dài 316m, rộng 78m, lượng choán nước hơn 80.000 tấn, Phúc Kiến được trang bị hệ thống phóng máy bay điện từ (EMALS) hiện đại, cho phép triển khai các máy bay chiến đấu tối tân như J-15B.
Ở phía bên kia chiến tuyến, USS Gerald R. Ford, con tàu mang tên vị tổng thống thứ 38 của Hoa Kỳ, là biểu tượng cho sức mạnh hải quân vượt trội của quốc gia này. Với kích thước “khủng” 337m x 78m, lượng choán nước 100.000 tấn, Zero Ford được vận hành bởi hai lò phản ứng hạt nhân, mang trong mình sức mạnh gần như vô hạn. Tàu được trang bị hệ thống phóng điện từ EMALS tiên tiến, cho phép triển khai phi đội máy bay hùng hậu, bao gồm F/A-18 Super Hornet, E-2D Hawkeye, và trong tương lai có thể là cả F-35C Lightning II.
Sức Mạnh Tầm Xa: Cuộc Đua Không Ngừng Nghỉ
Một trong những yếu tố quyết định sức mạnh của hàng không mẫu hạm chính là khả năng hoạt động độc lập trên biển. Trong khi Zero Ford, nhờ vào hai lò phản ứng hạt nhân, có thể hoạt động gần như vô hạn, không giới hạn bởi phạm vi hoạt động, thì Phúc Kiến, với hệ thống động cơ sử dụng năng lượng thông thường, lại bị giới hạn bởi phạm vi hoạt động.
Theo các chuyên gia quân sự, để đảm bảo hoạt động liên tục trên biển, Phúc Kiến cần phải được hỗ trợ bởi các tàu chở dầu. Điều này đồng nghĩa với việc phải phân bổ thêm nguồn lực để bảo vệ “nguồn cung cấp” di động này, từ đó ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu tổng thể.
Lực Lượng Không Quân: Chênh Lệch Đẳng Cấp
Nếu như USS Gerald R. Ford được ví như một “pháo đài bay” với phi đội máy bay hùng hậu, đa dạng, bao gồm F/A-18 Super Hornet, E-2D Hawkeye, C-2A Greyhound, MH-60S Seahawk, thì Phúc Kiến lại chủ yếu dựa vào biến thể J-15 của tiêm kích Su-33 của Nga, cùng với máy bay kiểm soát và cảnh báo sớm trên không KJ-600.
So với Super Hornet, J-15 có phần lép vế hơn về cả hỏa lực và hệ thống điện tử hàng không. Bên cạnh đó, KJ-600, dù được xem là đối trọng của E-2D Hawkeye, nhưng về cơ bản, vẫn chỉ là phiên bản “sao chép” với nhiều hạn chế về mặt công nghệ.
Kinh Nghiệm Thực Chiến: Yếu Tố Quyết Định
Tuy nhiên, sức mạnh của một hàng không mẫu hạm không chỉ đến từ thiết kế hay trang bị vũ khí, mà còn phụ thuộc rất lớn vào kinh nghiệm thực chiến và trình độ của thủy thủ đoàn.
Với bề dày lịch sử hơn 100 năm vận hành các tàu sân bay, Hải quân Hoa Kỳ đã tích lũy được khối lượng kinh nghiệm khổng lồ, từ việc thực hiện các chiến dịch quân sự phức tạp, cho đến việc ứng phó với các tình huống khẩn cấp trên biển. Trong khi đó, Trung Quốc, với “tuổi đời” non trẻ trong lĩnh vực này, vẫn còn thiếu kinh nghiệm thực chiến để có thể vận hành hiệu quả một hạm đội tàu sân bay hùng mạnh.
Kết Luận: Cuộc Đua Chưa Ngã Ngũ
Có thể thấy, so với “người khổng lồ” USS Gerald R. Ford, Phúc Kiến vẫn còn một khoảng cách khá xa về cả công nghệ, lực lượng và kinh nghiệm thực chiến. Tuy nhiên, không thể phủ nhận những nỗ lực của Trung Quốc trong việc hiện đại hóa quân đội, khẳng định vị thế trên trường quốc tế. Cuộc đua giữa hai siêu cường quân sự này vẫn chưa ngã ngũ, và chắc chắn sẽ còn nhiều diễn biến hấp dẫn trong tương lai.